Nhìn mây [Bb] trôi thấp thoáng nơi một bóng [F] hình
Từng ngày [Bb] qua ta đã chờ người nơi [Gm] đây
Mà vì [Bb] sao đôi ta lại ãi chia [A7] xa.
2. Bờ tuyết [Dm] trắng phủ lấp mây mờ êm [Am] trôi
Cỏ cây [Bb] kia khóc mãi cho chuyện chúng [F] mình
Vòng kinh [Bb] luân xoay mãi nghiệp tam [Gm] sinh
Bỏ lại [Bb] đây trăm năm tính kiếp nhân [A7] gian.
ĐK:
Vì ta muốn [Dm] nói cho thế gian biết rằng là [Am] ta yêu người
Để muôn [Bb] kiếp ta trọn vẹn duyên với [F] người
Ẩn sau số [Dm] kiếp chia rẻ chuyện ta nay cách [Am] xa muôn trùng
Để giờ [Bb] đây đôi ta chia [C] ly.
Dù cho bão [Dm] tố phủ lấp đi hết chuyện tình [Am] ta năm nào
Thì duyên [Bb] đó luôn mặn nồng nơi kiếp [F] này
Mặt cho tam [Dm] giới dù có trầm luân thì cũng [Am] không phai mờ
Vượt nhân [Bb] gian đôi ta bên [C] nhau
Ta yêu [Dm] người