Thơ chẳng [Gm] ai [C7] đề vạt áo [F] phai
Sao bỗng [Dm] nghe đau mềm phế [Gm] phủ
Mười năm đá cũng ngậm ngùi [A7] thay.
Ta [Dm] về qua những chuông cùng [Bb] phá
Nếp trán [Gm] nhăn [C7] đùa ngọn gió [F] may
Ta ngẩn [Dm] ngơ trông trời đất [Gm] cũ
Nghe [A7] tàn cát bụi tháng năm [Dm] bay.
Ta khóc tạ [Gm] ơn đời máu [A7] chảy
Ruột mềm như đá dưới chân [Dm] ta
Mười [Gm] năm chớp bể mưa nguồn [Dm] đó
Người thức mong [A7] buồn tận cõi [Dm] xa.
Ta [Gm] về như sợi tơ trời [A7] trắng
Chấp chới trôi buồn với nắng [Dm] hanh
Ai gọi [Gm] ai đi ngoài cõi [Dm] vắng
Dừng chân nghe [A7] quặn thắt tâm [Dm] can.
Ta [Dm] về nghe tiếng kêu đồng [Gm] vọng
Rau mác lên [A7] bờ đã trổ [Dm] bông
Cho ngàn [Gm] năm em sầu đứng [Dm] đợi
Chờ anh [A7] về như biển vẫn chờ [Dm] sông.