Chiều Đông [Dm] Kinh cơn thôi [G] miên dài như đêm [E7] cuối
[Am] Mộng thường như em tôi được yêu [A7] thương mơ ước nhỏ [Dm] nhoi
Từng ngày tình [E7] đến căn gác lưu đày một thời nhiệm màu thắp lên đời [Am] nhau.
2. Mà hạnh [Am] phúc vừa tan [Am] vỡ như mảnh gương [E7] buồn
Là mây [Dm] trôi ôm tương [G] tư từ bao nhiêu [E7] kiếp
[Am] Mộng một đêm kiêu sa làm thiêu [A7] thân ta đốt đời [Dm] ta
Để rồi từ [E7] đó trong giấc mơ buồn tìm về kỷ niệm có ta và [Am] đêm.
ĐK:
Tuổi [A7] nào có hồn [Dm] nhiên
Cho ta [G] say vùi trong giấc [C] nồng
Chiều lặng [Dm] người nhìn bông hoa [E7] úa
Rồi ngậm ngùi theo gió bay [Am] xa
Hẹn thề [F] nào, rồi cũng phôi [E7] phai
Người chờ người lạc mất tương [Am] lai.
Gió với [Dm] ta, vẫn xót [Am] xa
[E7] Hát ru nhau bên [Am] đời
[Dm] Mưa buồn như kỷ [F] niệm
Ôi tiếng [B7] mưa nào rơi tan [E7] tác mái đời [Am] tôi.